Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008

VA` KHI HAI TU*

Dù khóc khan cả cổ, cũng chẳng thể làm gì, ba vẫn không thôi đàn áp cả nhà, lần đầu tiên tôi học cách lặng im, học cách nhìn, học cách khắc sâu những hình ảnh ấy vào mình,(cho đến sau này, tôi mới biết rằng không có cách nào tháo gỡ những lần ghi khắc ấy...)
... khi ấy, tôi già hơn hai tuổi một chút, như thằng em tôi bảo, ' tụi mình như trái bắp còn non há chị', tôi ừh, nhưng tôi già đi từ đó.
Những ngày đầu tiên đến trường, những ngày tôi đã không sống cùng mẹ, chỉ ở cùng bà, mà bà cũng không thể giúp gì nhiều,tôi bắt đầu học cách tự xoay xở, tôi học cách bao quyển tập, cách giữ gìn quyển sách, và lâu thật lâu, mẹ về, ghi vào nhãn tập "của trò : thanh thuận", đó là những quyển tập, đừng hòng ai đụng tới, tôi quý hơn mọi thứ, khi ấy tôi được 4 tuổi, tôi được đi học sớm, vì để ở nhà cũng chẳng có ai chăm.
Có những lần, tôi giật mình nữa đêm, hu hu khóc vì nhớ mẹ, chị phải thức dậy dỗ dành, chi phải ôm tôi cho đến khi tôi ngủ lại, 4 giờ sáng hôm sau, khi hai chị em thức dậy gánh hàng cho ngoại,tôi thấy chị, ngủ gà ngủ gật...tôi học cách để nỗi nhớ mình lặng im từ đó.
rồi những ngày thứ 5 và chủ nhật, không đi học, không biết đi đâu, tôi lại chạy vào nhà ba, có khi ba đi đồng, tôi chơi với dì, với hai đứa em, con của ba và dì, dì là ngừơi biết chuyện, chẳng óan ghét gì một đứa nhỏ như tôi. Lần nào vào nhà ba, cũng được dì nấu cho một nồi cháo vịt, dì gắp cho tôi cái đùi vịt, tôi chưa ăn vì vẫn đang xì xụp cháo,ba về, lấy cái đùi vịt từ chén của tôi, sang chén của con bé nhỏ, xé cho nó ăn...tôi biết mình phải học cách không được yêu thương. Trong tôi, ba cũng mất luôn từ đó, tôi mất cả họ nội của mình. không ghét, không oán, nhưng tôi không thể nào thương được, bà nội hấp hối trườc mặt tôi, tôi vẫn không thấy lòng mình dao động, mà con mèo của tôi chết, thì tôi buồn đến bỏ ăn. chơi với 3 con mèo mẹ, và 8 con mèo con, tôi vẫn thấy chưa đủ, viết thư xin mẹ tiền nuôi thêm một con gà, vậy là sáng thả gà ra, cho gà ăn, trước khi đi học, chiều sau khi buông cặp vào nhà, là đi vòng vòng xóm cút cút gọi gà. Gà lớn, đến ăn thịt được, thì bị ai bắt mất tiêu, cút cút cả buổi chiều, moi hết mọi bụi, mọi góc, vừa tiếc vừa thương, và mẹ cho tiền nuôi con khác, cũng bình thường, nhưng lần thứ 2 mất gà, không khóc nữa, bình thản viết thư xin tiền nuôi con khác, tôi học cách chấp nhận những mất mát...
có lần mẹ về, vẫn nhiều quà bánh, nhiều quần áo, tôi thấy tay mẹ lấp lánh vàng, nhưng đến khi bà con về hết, tôi thấy mẹ cởi vàng ra cất "ba cái thứ này mà gặp xà bông thì chết" tôi đã đủ hiểu, những khó khăn của cuộc sống tha hương bắt đầu ngấm vào tôi.
Lên lớp 6, hết cái thời chạy ngông, mẹ đem tôi về sống cùng mẹ, bà khóc tức tưởi, đòi chết nếu tôi đi, tôi nói với bà, rồi tôi sẽ về mỗi lần hè và tết, tôi đã bắt đầu biết an ủi người khác, biết nói dối đôi ba câu để người ta yên bụng, thế là cuộc sống "tha hương" đón thêm một con người mới.
Tôi học cách xếp lại những nhớ thương, từ bỏ dễ dàng những thứ mà ta đã tưởng là không thể thiếu, tôi ở cùng mẹ trên một căn gác nhỏ, nước bơm chẳng thể nào lên tới, mỗi ngày 15 thùng đều đặn, cứ 1, 2 và đến 15 thì các lu khạp đã đầy, bà tay phải của tôi gồ ghề lên từ đó, trở thành một niềm tự hào, tôi chắc rằng sau này tôi sẽ sống tốt.
những cơn đau vẫn hành hạ tôi đều đều, cái thứ bệnh duy truyền mà cả nhà tôi, chưa ai tránh khỏi, và đau quá, lại nữa đêm nằm khóc, tôi thấy mẹ dậy, không nói gì, lấy dầu và ngồi bóp chân cho tôi, tôi học cách phủ nhận những cơn đau, cho đến bây giờ, những cơn đau chỉ còn là những tiếng vặn xương lách cách
Cứ thế tôi lớn lên. Có lần mẹ viết giấy cho một người bạn làm nghề bán xe đạp. mẹ muốn mua thiếu, tôi ham xe đạp quá mà mẹ không có tiền, người bạn này vẫn hay nói tình nói nghĩa với mẹ, và “trời, bán chiếc xe đạp lời bao nhiêu mà bán thiếu cho mẹ con mày” chỉ thấy mình tủi thân một chút, vừa đi vừa nghĩ ra một câu gì dễ nghe nhất để về nói với mẹ, tôi kinh tởm những lời lẽ tình nghĩa mà dì vẫn tiếp tục mỗi lần gặp mẹ tôi, tôi biết rằng có tiền thì tình nghĩa sẽ “thật” hơn, và cái ngày dì bị tai biến, liệt nữa người, ai cũng chia chia sẽ sẽ, thương thương yêu yêu, trong tôi lại trỗi dậy chút hả hê, lần đầu tiên tôi biết mình cay độc.
tôi yêu mẹ, yêu tuyệt đối, và tôi cũng thấy thương người này, quý người khác, nhưng chỉ là khi tôi đối diện chính tôi, còn lại tôi dững dưng, dù có làm ngừời khác đau tôi vẫn dững dưng. Những ngày như thế, tôi rèn cho mình biết cách “không nương tựa”. Tôi xoay xở để không phải dựa vào ai, trong bất kì việc gì, tôi tìm cách để có tiền đủ ăn đủ học, học và làm, không biết mệt, không biết ngượng, tôi làm những gì mà tôi cho là đúng,(nhưng cũng phải nương vào mẹ). mẹ dạy tôi lao động, dạy tôi cách giữ tiền, và không biết bắt đầu từ khi nào mẹ dạy tôi cả yêu thương và tha thứ. Bằng chính mình, tôi học được cách căm ghét, cách khinh bỉ, học cách đè nén những sợ hãi để bảo vệ mình, bảo vệ mẹ, học cách buông ra những từ ngữ mà chưa bao giờ mẹ dạy “đứa nào đụng tới mẹ tao, tao chém chết mẹ”, trong lúc hoàn toàn yếu thế, tôi đã như thế, và nhận ra rằng vài từ dao búa như thế làm những “tiện nhân” kia nao núng, tôi thấy mình may mắn vì đã không phải nói như thế thêm lần nào nữa. vậy mà mẹ cũng bỏ qua, không giận hờn, không căm ghét, coi sự phản bội kinh tởm đó là số phận, tôi cũng muốn mình hãy bỏ qua, it nhất là vì mẹ. tôi lớn lên như một đứa trẻ ngoan, chăm chỉ, chỉ biết học hành và làm việc chứ không phải là một đứa đang đua với chính số phận của mình, đang thách thức những ai đã từng coi rẻ nó.
Cũng không nhớ vì sao nó muốn rằng không bao giờ có thêm 1 người nào nữa vương vào cuộc đời của nó. Nhưng anh đã đến, đến với yêu thương, nó biết mình đuợc yêu thương, và nó cũng yêu thương, (yêu thương lúc này không bao gồm những dục cảm) nhưng không thể nào nó bỏ được cái vẻ dững dưng, nó làm anh đau, và anh bỏ đi, nó biết đó là số phận, anh để lại cho nó cái hạnh phúc khi được yêu thương. Mẹ và anh đủ để nó không ghét ai được nữa.
Tôi không còn là nó, nhưng tôi cũng không biết cách để ghét 1 người, có chăng cũng chỉ là bực mình, điên điên một chút, còn yêu thương thì nhiều lắm.
Tôi cố làm quen với việc xem nhẹ bản thân, phải nghĩ tới người khác trước, yêu thương và đôi khi thất vọng vì những yêu thương không bao giờ được đáp lại, buồn, tôi lúc nào cũng hiểu rõ nguyên nhân những nỗi buồn của tôi, chưa bao giờ vu vơ, và vì thế nên nỗi buồn cũng qua đi nhanh lắm, chỉ cần biết chấp nhận, yêu là để yêu, thương là để thương, không phải để được yêu thương. Bằng cách đó, tôi thấy thỏai mái hơn, không buồn nhiều nữa, với tôi yêu thương là không có mục đích. Và một người bạn rất thân sau khi đã bỏ tôi đi nói rằng lỗi lớn nhất của tôi, bệnh lớn nhất của tôi là yêu thưong nhiều quá!!!
Biết không, những ngày không còn trẻ cho những e ấp, những thưong nhớ vu vơ, tình cảm thoi thóp dưới sự đàn áp của lí trí. Chứ thực sự, có những lúc, tình cảm trong tôi dâng đầy những ích kỉ, muốn giành riêng, và những gần gũi, những đụng chạm không khỏi làm dâng trào những dục cảm, tôi thừa nhận, tôi là một cô gái có nhiều những dục cảm. bằng những chuyện đã xảy ra, đang xảy ra, và biết là sắp xảy ra, tôi biết rằng, mình phải biết chấp nhận nhiều thứ, lại một lần nữa học cách không được yếu thương.
Những người xung quanh tôi, mỗi người 1 cách sống, một cách nghĩ, nhưng may mắn tất cả điều là người tốt, chúng tôi thương yêu nhau hơn những đứa bạn, và không phải yêu nhau, chẳng biết gọi tình cảm đó là gì, nhưng mà yêu thưong nhiếu lắm. tôi cảm nhận được điều đó, thấy thỏa mãn,
Và những yêu thương mở ra, tươi tắn.
….
Những mất mát, những niềm vui, những khó khăn, những hờn tủi…
Chưa thể tiếp tục viết ra, vì ta còn chưa muốn wên, sẽ quên, nhưng không phải bây giờ.
Những ngày này ta đã cố làm tất cả những gì có thể làm, sao cho tốt đẹp nhất. và ta thấy mình là một con bé ngớ ngẩn, luôn trói mình vào những điều không thật.
...............................
và khi 24, cô gái trở lại với cách học của mình, trước hết là học cách "không được yêu thương"
ừh, thì không được yêu thương, để giấc mơ không dài, đêm không sâu, ước mơ không hoang hoang dại dại...
không được yêu thương, để bắt đầu một cuộc sống mới, gọn gàng...
không được yêu thương, ừh, thì sẽ không còn những chờ đợi, không có những hy vọng...,ừh, thì sẽ không thất vọng,
và như thế cô gái sẽ không cần học cách để quên, không cần biết làm sao để dịu dàng nỗi nhớ.
Tags: nhớ

Không có nhận xét nào: